gia sư dạy kèm tại nhà thấy rằng trong kháng mặt trận kì gian khổ, giả dụ không với sự giúp sức của đồng bào miền núi, hẳn ko thể mang được thành công. Họ là các người đội viên hậu phương, chăm sóc bộ đội, tiếp thêm sức mạnh ý thức cho người quân nhân tiến bước. Hòa trong niềm cảm hứng ấy, Nguyễn Khoa Điềm đã tạo bắt buộc bài thơ “Khúc hát ru các em bé to trên lưng mẹ”.
Bài thơ được viết dưới dạng lời ru em bé của người má Tà-ôi địu con trên lưng khi làm việc, từ ấy miêu tả hình ảnh người mẹ mang ái tình con thiết tha hòa quyện có tình yêu bộ đội, yêu đất nước, đồng thời diễn đạt ý chí tranh đấu vì niềm tin vào thắng lợi chống Mỹ cứu nước. Bài thơ có ba đoạn, mỗi đoạn đều khai mạc bằng câu hát “Em cu Tai ngủ trên lưng má ơi!” và kết thúc lời ru của người mẹ với điệp khúc “Ngủ ngoan a-kay ơi, ngủ ngoan a-kay hỡi”. Cách kết cấu này tạo cho bài thơ âm điệu của lời hát ru, với nhiều câu được láy đi láy lại, nhịp nhàng, tha thiết, biểu thị được tình cảm sâu nặng và thiết tha của người mẹ. Ba đoạn thơ cùng cấu trúc, gồm hai phần lời tác nhái và lời của người mẹ. Nhưng ba đoạn thơ không buộc phải sự trùng lặp đơn giản mà với sự mở rộng, phát triển của hình tượng và tư tưởng, cảm xúc.
Hình tượng nhân vật trữ tình trung tâm của bài thơ là người má Tà-ôi. Vùng chiến khu miền Tây Thừa Thiên cũng là địa bàn cư trú lâu đời của nhiều dân tộc thiểu số, như Pa-cô, Vân Kiều, Tà-ôi… Cuộc sống của đồng bào dân tộc phổ biến khó khăn nhưng trong suốt hai cuộc kháng chiến, họ đã gắn bó với phương pháp mạng, giúp đỡ cán bộ. Người mẹ hiện diện trong công tác cần lao và tham dự chiến đấu. Ở đoạn 1 và hai là công việc cần lao thường ngày. Có thể cảm nhận được điều đó qua những chi tiết vừa cụ thể, vừa gợi cảm:
“Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng
Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi
Vai má gầy nhấp nhô khiến gối.”
“Lưng núi to mà lưng mẹ nhỏ”
Gia sư tại Biên Hòa Đồng Nai nhận thấy câu thơ không chỉ mô tả nỗi vất vả, khó nhọc của người mẹ mà còn chứa cất cả tình cảm yêu thương, trìu mến của thi sĩ dành cho người mẹ. Hình ảnh má giã gạo bằng chày mang đôi vai nhấp nhô, những giọt mồi hôi rơi mang đứa con nhỏ trên lưng thật xúc động. Phải chăng đứa bé đấy là nguồn gốc sức mạnh giúp người má vượt qua gian nan, vất vả.
Tình yêu thương con diễn tả qua hình ảnh so sánh ở đoạn hai:
“Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng”
Hình ảnh ấy diễn tả sâu dung nhan tình cảm của má đối sở hữu con: đứa con trên lưng là niềm hạnh phúc vô tận, nguồn vui và hy vọng, nguồn sinh lực của người mẹ giống như mặt trời mang lại ánh sáng, sự sống cho bắp nương. Hình ảnh so sánh miêu tả chiếc nhìn mới mẻ và sự phát hiện sâu sắc của Nguyễn Khoa Điềm về tình cái tử. Thông thường, người ta thường ví tình mẹ bao la, rộng to che chở cho đứa con nhỏ mong manh. Còn phương pháp hình dung của nhà thơ cho thấy chân lí ở bề sâu cuộc sống: đứa con mới là cội nguồn sự sống của mẹ.
gia sư ở biên hòa đồng nai cho rằng tư tưởng chủ đề của bài thơ là sự hòa quyện tình ái con có tình ái bộ đội, giang sơn của người mẹ. Sự thống nhất trong tình cảm đấy bộc lộ qua lời ru: “Mẹ thương a-kay, má thương bộ đội…”, “Mẹ thương a-kay, má thương làng đói…”, “Mẹ thương a-kay, mẹ thương đất nước…” Ước mong của người má gửi gắm vào giấc mơ của người con. Đó là những ước mơ giản dị, gắn liền có công tác và cuộc sống của người mẹ: “Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần”, “Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều”, “Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ”. Đó là mơ ước của mọi tất cả người và trong chiến trận miền Nam đấy là ước mong về ngày chiến thắng.
Nguyễn Khoa Điềm viết “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” năm 1971, lúc ông tham dự kháng chiến chống Mĩ cứu nước ở chiến khu miền Tây Thừa Thiên. Bài thơ là tình cảm yêu thương và cảm phục của tác kém chất lượng có người mẹ dân tộc Tà-ôi, đồng thời cũng là sự ca tụng sức mạnh và phẩm chất của nhân dân, khẳng định con đường bí quyết mạng và niềm tin vào thắng lợi của cuộc chiến đấu.
Xem thêm: Gia sư Tri Thức Bình Dương
o edit.
Bài thơ được viết dưới dạng lời ru em bé của người má Tà-ôi địu con trên lưng khi làm việc, từ ấy miêu tả hình ảnh người mẹ mang ái tình con thiết tha hòa quyện có tình yêu bộ đội, yêu đất nước, đồng thời diễn đạt ý chí tranh đấu vì niềm tin vào thắng lợi chống Mỹ cứu nước. Bài thơ có ba đoạn, mỗi đoạn đều khai mạc bằng câu hát “Em cu Tai ngủ trên lưng má ơi!” và kết thúc lời ru của người mẹ với điệp khúc “Ngủ ngoan a-kay ơi, ngủ ngoan a-kay hỡi”. Cách kết cấu này tạo cho bài thơ âm điệu của lời hát ru, với nhiều câu được láy đi láy lại, nhịp nhàng, tha thiết, biểu thị được tình cảm sâu nặng và thiết tha của người mẹ. Ba đoạn thơ cùng cấu trúc, gồm hai phần lời tác nhái và lời của người mẹ. Nhưng ba đoạn thơ không buộc phải sự trùng lặp đơn giản mà với sự mở rộng, phát triển của hình tượng và tư tưởng, cảm xúc.
Hình tượng nhân vật trữ tình trung tâm của bài thơ là người má Tà-ôi. Vùng chiến khu miền Tây Thừa Thiên cũng là địa bàn cư trú lâu đời của nhiều dân tộc thiểu số, như Pa-cô, Vân Kiều, Tà-ôi… Cuộc sống của đồng bào dân tộc phổ biến khó khăn nhưng trong suốt hai cuộc kháng chiến, họ đã gắn bó với phương pháp mạng, giúp đỡ cán bộ. Người mẹ hiện diện trong công tác cần lao và tham dự chiến đấu. Ở đoạn 1 và hai là công việc cần lao thường ngày. Có thể cảm nhận được điều đó qua những chi tiết vừa cụ thể, vừa gợi cảm:
“Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng
Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi
Vai má gầy nhấp nhô khiến gối.”
“Lưng núi to mà lưng mẹ nhỏ”
Gia sư tại Biên Hòa Đồng Nai nhận thấy câu thơ không chỉ mô tả nỗi vất vả, khó nhọc của người mẹ mà còn chứa cất cả tình cảm yêu thương, trìu mến của thi sĩ dành cho người mẹ. Hình ảnh má giã gạo bằng chày mang đôi vai nhấp nhô, những giọt mồi hôi rơi mang đứa con nhỏ trên lưng thật xúc động. Phải chăng đứa bé đấy là nguồn gốc sức mạnh giúp người má vượt qua gian nan, vất vả.
Tình yêu thương con diễn tả qua hình ảnh so sánh ở đoạn hai:
“Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ em nằm trên lưng”
Hình ảnh ấy diễn tả sâu dung nhan tình cảm của má đối sở hữu con: đứa con trên lưng là niềm hạnh phúc vô tận, nguồn vui và hy vọng, nguồn sinh lực của người mẹ giống như mặt trời mang lại ánh sáng, sự sống cho bắp nương. Hình ảnh so sánh miêu tả chiếc nhìn mới mẻ và sự phát hiện sâu sắc của Nguyễn Khoa Điềm về tình cái tử. Thông thường, người ta thường ví tình mẹ bao la, rộng to che chở cho đứa con nhỏ mong manh. Còn phương pháp hình dung của nhà thơ cho thấy chân lí ở bề sâu cuộc sống: đứa con mới là cội nguồn sự sống của mẹ.
gia sư ở biên hòa đồng nai cho rằng tư tưởng chủ đề của bài thơ là sự hòa quyện tình ái con có tình ái bộ đội, giang sơn của người mẹ. Sự thống nhất trong tình cảm đấy bộc lộ qua lời ru: “Mẹ thương a-kay, má thương bộ đội…”, “Mẹ thương a-kay, má thương làng đói…”, “Mẹ thương a-kay, mẹ thương đất nước…” Ước mong của người má gửi gắm vào giấc mơ của người con. Đó là những ước mơ giản dị, gắn liền có công tác và cuộc sống của người mẹ: “Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần”, “Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều”, “Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ”. Đó là mơ ước của mọi tất cả người và trong chiến trận miền Nam đấy là ước mong về ngày chiến thắng.
Nguyễn Khoa Điềm viết “Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ” năm 1971, lúc ông tham dự kháng chiến chống Mĩ cứu nước ở chiến khu miền Tây Thừa Thiên. Bài thơ là tình cảm yêu thương và cảm phục của tác kém chất lượng có người mẹ dân tộc Tà-ôi, đồng thời cũng là sự ca tụng sức mạnh và phẩm chất của nhân dân, khẳng định con đường bí quyết mạng và niềm tin vào thắng lợi của cuộc chiến đấu.
Xem thêm: Gia sư Tri Thức Bình Dương
o edit.