cảm nhận về tác phẩm vào phủ chúa trịnh
gia sư tphcm thấy rằng “Vào phủ chúa Trịnh” là tác phẩm nổi tiếng của Lê Hữu Trác, hiệu là Hải Thượng Lãn Ông, ông là 1 lương y vô cùng nổi tiếng, không tính ra ông còn làm công tác biên soạn sách, mở trường và truyền bá y học. “Vào phủ chúa Trịnh” được trích từ thượng kinh kí sự và có nội dung nhắc về việc Lê Hữu Trác tới kinh đô, được dẫn vào phủ chúa để bắt mạch, kê đơn cho chúa Trịnh Cán.
“Thượng kinh kí sự” thuộc thể dòng kí, đây là tác phẩm Lê Hữu Trác viết về những điều tai nghe, mắt thấy trong phủ của chúa Trịnh khi ông được vời vào kinh thành chữa bệnh cho chúa. Đã gọi là phủ của chúa thì quang cảnh trong phủ cũng cực kì xa hoa và lộng lẫy ko bất cứ nơi nào với được.
Trung tâm gia sư ở Biên Hòa Đồng Nai thấy các yếu tố về quang cảnh trong phủ chúa được Lê Hữu Trác mô tả vô cùng tỉ mỉ: “những dãy hành lang quành nối nhau liên tiếp”, “ ở mỗi cửa đều với vệ sĩ canh gác, ai đi qua cũng phải với thẻ”, “ cây cối um tùm”, “ danh hoa đua thăm”, “ các đồ đạc trần thế chưa từng thấy”, chỉ qua các chi tiết ấy thôi, chúng ta cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống xa hoa của phủ chúa như thế nào. Không những cảnh trí bày vẽ vô cùng đẹp mắt mà cũng phương pháp sinh hoạt trong phủ Chúa cũng siêu nghiêm trang, và chúa Trịnh là bậc tối cao, có quyền lực mạnh nhất. Những người hầu cận trong phủ Chúa đều nói tới ông một phương pháp cung kính và lễ phép: “ chúa thượng đang ngự ở đấy, chưa thể yết kiến, hầu mạch Đông cung thế tử….”. Người người trong phủ đi lại như mắc cửi, đông đúc và đa số đều diễn đạt 1 sự cung kính tuyệt đối sở hữu chúa thượng. Nội cung nghiêm túc đến nỗi Lê Hữu Trác cũng bắt buộc nín thở khi đứng ở đằng xa để đợi. Thế tử bị bệnh mang tới vài thầy thuốc thường trực bên cạnh, lúc bắt mạch cũng nên cần có người thông tin mới cho phép cởi áo của thế tử.
Gia Sư Ôn Thi Đại Học ở Biên Hòa cho rằng Lê Hữu Trác được mời đến phủ mang cương vị bác sĩ chữa bệnh cho thái tử, trước viễn cảnh hoa lộng lẫy của phủ chúa, ông đã vịnh 1 bài thơ lột tả được hết chiếc sang trọng, vương giả và xa hoa hàng đầu trong phủ chúa. Khi được mời tiêu dùng bữa, Lê Hữu Trác mới biết được thế nào là phong vị của nhà đại gia quyền cao chức trọng. Còn nhắc về bệnh tình của thế tử, ông cho rằng thế tử ở trong chốn màn che trướng phủ, ăn quá no, mặc quá ấm bắt buộc lục phủ ngũ tạng mới yếu đi. Mặc dù tác giả hết lời ngợi ca vẻ đẹp sang trọng, quyền quý ở nơi chúa ngự, thế nhưng ông cũng thanh minh sự hững hờ của mình trước những vật chất phù phiếm đó, ông chỉ một lòng hướng về cuộc sống tự do, ko bị quyền cao chức trọng hay tiền của ràng buộc. Bởi thế bắt buộc dù ông là 1 người thầy thuốc tài nhiều năm kinh nghiệm mang rộng rãi năm kinh nghiệm và đã biết rõ bệnh tình của thế tử, và nằm lòng cách chữa trị, nhưng Lê Hữu Trác vẫn sợ nếu chữa hiệu quả ngay thì sẽ bị chúa giữ lại bên mình, bắt buộc có ý định chỉ dùng thuốc để cầm chừng, vô thưởng vô phạt, nhưng như thế lại trái lại với tấm lòng y đức và lời giá huấn của những người đi trước để lại. Và cuối cộng thì lương tâm bác sĩ của Lê Hữu Trác đã thắng.
Gia sư Bình Dương nhận ra ông ko các là một người bác sĩ nhân kiệt mà còn là người sở hữu tấm lòng nhân hậu, đức độ của một danh y. Ông nhiệt tình chữa trị cho toàn bộ hầu hết người không nói người ấy xuất thân gia cảnh bần hàn hay quyền cao chức trọng, người nghèo ông ko coi thường, người giàu ông ko xu nịnh, bợ đỡ. Ông là đại diện tiêu biểu cho những người khiến cho nghề thầy thuốc có lương tâm trong sạch, coi thường lợi danh, quyền quý, chỉ muốn sống cuộc sống thanh bình, êm ả có làng quê, mang các con người nông dân thiệt thà chất phác.
gia su nhan van co uy tin khong thấy Tác phẩm “Vào phủ chúa Trịnh” đã vẽ cần một bức tranh đẹp đẽ và xa hoa quyền quý của từng lớp trên của xã hội. Qua đó biểu hiện được những phẩm chất cao đẹp của một lương y tài đức vẹn toàn.
“Thượng kinh kí sự” thuộc thể dòng kí, đây là tác phẩm Lê Hữu Trác viết về những điều tai nghe, mắt thấy trong phủ của chúa Trịnh khi ông được vời vào kinh thành chữa bệnh cho chúa. Đã gọi là phủ của chúa thì quang cảnh trong phủ cũng cực kì xa hoa và lộng lẫy ko bất cứ nơi nào với được.
Trung tâm gia sư ở Biên Hòa Đồng Nai thấy các yếu tố về quang cảnh trong phủ chúa được Lê Hữu Trác mô tả vô cùng tỉ mỉ: “những dãy hành lang quành nối nhau liên tiếp”, “ ở mỗi cửa đều với vệ sĩ canh gác, ai đi qua cũng phải với thẻ”, “ cây cối um tùm”, “ danh hoa đua thăm”, “ các đồ đạc trần thế chưa từng thấy”, chỉ qua các chi tiết ấy thôi, chúng ta cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống xa hoa của phủ chúa như thế nào. Không những cảnh trí bày vẽ vô cùng đẹp mắt mà cũng phương pháp sinh hoạt trong phủ Chúa cũng siêu nghiêm trang, và chúa Trịnh là bậc tối cao, có quyền lực mạnh nhất. Những người hầu cận trong phủ Chúa đều nói tới ông một phương pháp cung kính và lễ phép: “ chúa thượng đang ngự ở đấy, chưa thể yết kiến, hầu mạch Đông cung thế tử….”. Người người trong phủ đi lại như mắc cửi, đông đúc và đa số đều diễn đạt 1 sự cung kính tuyệt đối sở hữu chúa thượng. Nội cung nghiêm túc đến nỗi Lê Hữu Trác cũng bắt buộc nín thở khi đứng ở đằng xa để đợi. Thế tử bị bệnh mang tới vài thầy thuốc thường trực bên cạnh, lúc bắt mạch cũng nên cần có người thông tin mới cho phép cởi áo của thế tử.
Gia Sư Ôn Thi Đại Học ở Biên Hòa cho rằng Lê Hữu Trác được mời đến phủ mang cương vị bác sĩ chữa bệnh cho thái tử, trước viễn cảnh hoa lộng lẫy của phủ chúa, ông đã vịnh 1 bài thơ lột tả được hết chiếc sang trọng, vương giả và xa hoa hàng đầu trong phủ chúa. Khi được mời tiêu dùng bữa, Lê Hữu Trác mới biết được thế nào là phong vị của nhà đại gia quyền cao chức trọng. Còn nhắc về bệnh tình của thế tử, ông cho rằng thế tử ở trong chốn màn che trướng phủ, ăn quá no, mặc quá ấm bắt buộc lục phủ ngũ tạng mới yếu đi. Mặc dù tác giả hết lời ngợi ca vẻ đẹp sang trọng, quyền quý ở nơi chúa ngự, thế nhưng ông cũng thanh minh sự hững hờ của mình trước những vật chất phù phiếm đó, ông chỉ một lòng hướng về cuộc sống tự do, ko bị quyền cao chức trọng hay tiền của ràng buộc. Bởi thế bắt buộc dù ông là 1 người thầy thuốc tài nhiều năm kinh nghiệm mang rộng rãi năm kinh nghiệm và đã biết rõ bệnh tình của thế tử, và nằm lòng cách chữa trị, nhưng Lê Hữu Trác vẫn sợ nếu chữa hiệu quả ngay thì sẽ bị chúa giữ lại bên mình, bắt buộc có ý định chỉ dùng thuốc để cầm chừng, vô thưởng vô phạt, nhưng như thế lại trái lại với tấm lòng y đức và lời giá huấn của những người đi trước để lại. Và cuối cộng thì lương tâm bác sĩ của Lê Hữu Trác đã thắng.
Gia sư Bình Dương nhận ra ông ko các là một người bác sĩ nhân kiệt mà còn là người sở hữu tấm lòng nhân hậu, đức độ của một danh y. Ông nhiệt tình chữa trị cho toàn bộ hầu hết người không nói người ấy xuất thân gia cảnh bần hàn hay quyền cao chức trọng, người nghèo ông ko coi thường, người giàu ông ko xu nịnh, bợ đỡ. Ông là đại diện tiêu biểu cho những người khiến cho nghề thầy thuốc có lương tâm trong sạch, coi thường lợi danh, quyền quý, chỉ muốn sống cuộc sống thanh bình, êm ả có làng quê, mang các con người nông dân thiệt thà chất phác.
gia su nhan van co uy tin khong thấy Tác phẩm “Vào phủ chúa Trịnh” đã vẽ cần một bức tranh đẹp đẽ và xa hoa quyền quý của từng lớp trên của xã hội. Qua đó biểu hiện được những phẩm chất cao đẹp của một lương y tài đức vẹn toàn.